Bao nhiêu là hạt bụi
Mênh mang những phận người
Em lặng lẽ bên tôi
Đường xa, chia dặm mỏi
HNN
Thơ HỒ NGẠC NGỮ
Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011
Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011
NỤ CƯỜI THƯƠNG
Vượt bao dặm đường mưa gió xa xôi
Ta hẹn gặp nhau trong chiều nắng muộn
Cuộc sống bộn bề theo dòng nước cuốn
Một nụ cười thương cũng đủ ấm lòng
Có gì vui hơn giữa phố người dưng
Chợt gặp nụ cười người mình mong đợi
Như ánh nắng khi mùa thu tới
Như ngọn gió nồm mát buổi chợ đông
Bất chợt em cười:" Anh đợi lâu không?
Em chưa biết phố này, đến trễ"
- Ồ ! Chiều nay sao em đẹp thế!
Anh không nhận ra cô Tấm hôm nào...
Một nụ em cười, anh đủ chiêm bao
Và bỗng thấy cuộc đời tuyệt đẹp
Đi bên nhau như từ tiền kiếp
Lòng reo vui trong tiếng em cười
Hồ Ngạc Ngữ
Ta hẹn gặp nhau trong chiều nắng muộn
Cuộc sống bộn bề theo dòng nước cuốn
Một nụ cười thương cũng đủ ấm lòng
Có gì vui hơn giữa phố người dưng
Chợt gặp nụ cười người mình mong đợi
Như ánh nắng khi mùa thu tới
Như ngọn gió nồm mát buổi chợ đông
Bất chợt em cười:" Anh đợi lâu không?
Em chưa biết phố này, đến trễ"
- Ồ ! Chiều nay sao em đẹp thế!
Anh không nhận ra cô Tấm hôm nào...
Một nụ em cười, anh đủ chiêm bao
Và bỗng thấy cuộc đời tuyệt đẹp
Đi bên nhau như từ tiền kiếp
Lòng reo vui trong tiếng em cười
Hồ Ngạc Ngữ
Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011
ĐÊM PHƯƠNG NAM
Nghiêng xuống lòng tôi, đêm huyễn hoặc
Tình xa như một vết trăng loang
Có ai còn thức nhìn mây trắng
Bên ngọn đèn khuya giọt úa vàng
Nghiêng xuống trăm năm men rượu đắng
Thanh khí gì đâu, cốc chạm ly
Uống đi, uống đi, ta nốc cạn
Một thoáng xa quê... xót dặm về
A ha! Nghiêng xuống bờ dâu bể
Bọt sóng dâng đầy mộng bể dâu
Em thấy gì không trong giọt lệ
Những kiếp trầm luân đến bạc đầu
Nghiêng xuống trần gian màu hư ảnh
Đêm tan như những giấc mơ buồn
Thôi em đừng khóc trong cô quạnh
Có sá gì đâu một vết thương!
Hồ Ngạc Ngữ
Tình xa như một vết trăng loang
Có ai còn thức nhìn mây trắng
Bên ngọn đèn khuya giọt úa vàng
Nghiêng xuống trăm năm men rượu đắng
Thanh khí gì đâu, cốc chạm ly
Uống đi, uống đi, ta nốc cạn
Một thoáng xa quê... xót dặm về
A ha! Nghiêng xuống bờ dâu bể
Bọt sóng dâng đầy mộng bể dâu
Em thấy gì không trong giọt lệ
Những kiếp trầm luân đến bạc đầu
Nghiêng xuống trần gian màu hư ảnh
Đêm tan như những giấc mơ buồn
Thôi em đừng khóc trong cô quạnh
Có sá gì đâu một vết thương!
Hồ Ngạc Ngữ
Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011
QUY NHƠN
Có đêm tôi nằm không ngủ được
Ngỡ có ai vừa gọi tiếng Quy Nhơn
Nhắm mắt lại, cơn sóng buồn vẫn thức
Biển mênh mông căng một cánh buồm
Biển xanh quá trong lòng tôi trẻ dại
Ngồi ngẩn ngơ nhìn buổi tan trường
Tôi nhận ra em trong rừng con gái
Đâu dễ gì tìm được một làn hương!
Hương thơ dại đưa tôi về Ghềnh Ráng
Hoa vĩ ruồi tím bóng hoàng hôn
Tôi muốn viết bài thơ tình lãng mạn
Sợ chạnh lòng thi sĩ cô đơn
Tôi như con tàu mang nỗi đau thương
Đi qua những ga đời quạnh quẽ
Nhưng tôi biết, dẫu tận cùng dâu bể
Lòng vẫn tìm về bến đỗ: Quy Nhơn !
HỒ NGẠC NGỮ
04.09.2011
Ngỡ có ai vừa gọi tiếng Quy Nhơn
Nhắm mắt lại, cơn sóng buồn vẫn thức
Biển mênh mông căng một cánh buồm
Biển xanh quá trong lòng tôi trẻ dại
Ngồi ngẩn ngơ nhìn buổi tan trường
Tôi nhận ra em trong rừng con gái
Đâu dễ gì tìm được một làn hương!
Hương thơ dại đưa tôi về Ghềnh Ráng
Hoa vĩ ruồi tím bóng hoàng hôn
Tôi muốn viết bài thơ tình lãng mạn
Sợ chạnh lòng thi sĩ cô đơn
Tôi như con tàu mang nỗi đau thương
Đi qua những ga đời quạnh quẽ
Nhưng tôi biết, dẫu tận cùng dâu bể
Lòng vẫn tìm về bến đỗ: Quy Nhơn !
HỒ NGẠC NGỮ
04.09.2011
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)