Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

ĐÊM PHƯƠNG NAM

Nghiêng xuống lòng tôi, đêm huyễn hoặc
Tình xa như một vết trăng loang
Có ai còn thức nhìn mây trắng
Bên ngọn đèn khuya giọt úa vàng

Nghiêng xuống trăm năm men rượu đắng
Thanh khí gì đâu, cốc chạm ly
Uống đi, uống đi, ta nốc cạn
Một thoáng xa quê... xót dặm về

A ha! Nghiêng xuống bờ dâu bể
Bọt sóng dâng đầy mộng bể dâu
Em thấy gì không trong giọt lệ
Những kiếp trầm luân đến bạc đầu

Nghiêng xuống trần gian màu hư ảnh
Đêm tan như những giấc mơ buồn
Thôi em đừng khóc trong cô quạnh
Có sá gì đâu một vết thương!

Hồ Ngạc Ngữ

2 nhận xét:

  1. lâu rồi mới ghé qua blogs của huynh, bài thơ muội hay lắm huynh, muội thích 2 câu

    "Nghiêng xuống trần gian màu hư ảnh
    Đêm tan như những giấc mơ buồn..."

    chúc huynh khỏe nha

    Trả lờiXóa
  2. Rêu là người đầu tiên đã góp ý cho trang thơ này, huynh rất vui.
    Cảm ơn Rêu.

    Trả lờiXóa